Ngày hôm qua, Đậu đọc một bài viết về cầu thủ Ronaldo. Anh ấy nói: Khi bé, tôi nói với cha mình:"Chúng ta sẽ trở nên giàu có và có một căn nhà thật lớn". Nhưng cha nói: "Con trai à, điều đó là không thể". Giờ đây, tôi có mọi thứ, nhưng không còn cha nữa
Ở một bài viết trước đây, Đậu đã chia sẻ với bạn rằng: khi bạn còn bé, cách người khác đối xử với bạn phụ thuộc vào cha mẹ bạn. Còn khi bạn trưởng thành, cách người ta đối xử với cha mẹ bạn phụ thuộc vào bạn.
Không thể phủ nhận rằng, dù tiền không phải là tất cả, nhưng mọi người luôn tôn vinh và khâm phục những người có tiền tài, chức vị, danh vọng trong cuộc sống. Mà thật ra, để có được những điều đó, không kể đến nền tảng gia đình (có những người ngay từ khi sinh đã ở vạch đích), thì họ phải là người rất xuất chúng, tài giỏi, chăm chỉ, nỗ lực, kiên trì..., vượt trội hơn tất cả những người khác. Vì thế, họ xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ và tôn trọng của mọi người.
Cha mẹ mất hơn 20 năm để nuôi con ăn học thành người. Rồi khi con cái đủ lông đủ cánh bay vào cuộc đời, có người thuận lợi bay xa, có người trải qua vài lần bão tố thất bại vấp ngã, có người loay hoay mãi không biết nên bay về đâu, định hướng nghề nghiệp như thế nào. Thời gian cứ thế qua đi, bạn trưởng thành hơn đồng nghĩa với sự già đi của cha mẹ. Bạn mất 10 năm - 20 năm - hay 30 năm để đạt được thành công trong sự nghiệp? Và đến khi bạn thành công, liệu cha mẹ có còn ở đó, để tự hào về bạn, để nhận được sự tôn trọng, mến mộ của xã hội, hay đơn giản chỉ là để mở mày mở mặt khoe về con cái trong những câu chuyện với hàng xóm láng giềng?
Không có một công thức chung cho cuộc đời. Sự thành công đến với mỗi người ở độ tuổi khác nhau. Nhưng bạn à, hãy cố gắng thành công nhanh hơn tốc độ già đi của cha mẹ. Và Đậu tin rằng, chính sự chăm chỉ, cố gắng, kiên trì mỗi ngày, sẽ giúp tốc độ thành công của bạn đến nhanh hơn đó.
Love,
Đậu.